Khu di tích lịch sử văn hóa cấp Quốc gia Nguyễn Công Trứ tại xã Xuân Giang
Nguyễn
Công Trứ tự Tồn Chất, hiệu Ngộ Trai, biệt hiệu Hy Văn. Ông sinh ngày mồng 1,
tháng 11, năm Mậu Tuất (tức ngày 19 tháng 12 năm 1778) tại huyện lỵ Quỳnh Côi,
phủ Thái Bình. Thân phụ là Nguyễn Công Tấn tước Đức Ngạn Hầu, quê ở làng Uy Viễn,
nay là xã Xuân Giang, huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh, thân mẫu là Nguyễn Thị
Phan, con gái quan Quản nội thị tước Cảnh Nhạc Bá dưới triều vua Lê – chúa Trịnh. Ông mất ngày 14/11 năm Mậu Ngọ (tức
ngày 7/12/1858), thọ 80 tuổi tại quê nhà làng Uy Viễn, huyện Nghi Xuân.
Trước anh linh của Uy Viễn Tướng công Nguyễn Công Trứ, lãnh đạo huyện Nghi Xuân và Nhân dân đã dâng hương thể hiện lòng thành kính, sự tri ân, tưởng nhớ tới công lao to lớn của Nguyễn Công Trứ đối với sự phát triển của quê hương, đất nước.
Lãnh đạo huyện Nghi Xuân thành kính dâng hương tưởng nhớ công lao to lớn của Uy viễn Tướng công với quê hương, đất nước.
Lãnh đạo huyện Nghi Xuân nguyện noi gương các bậc tiền nhân, quyết tâm, nỗ lực, phát huy truyền thống yêu nước, phát huy sức mạnh khối đại đoàn kết toàn dân, huy động mọi nguồn lực, đẩy mạnh công cuộc đổi mới, xây dựng quê hương ngày càng giàu mạnh, văn minh.
Trong gần 30 năm làm quan, Nguyễn Công Trứ để lại dấu ấn sâu đậm trên nhiều lĩnh vực chính trị, quân sự, kinh tế, văn hóa, nghệ thuật. Trải qua không ít những thăng trầm trong cuộc đời, nhưng lịch sử luôn ghi nhận ông là một nhà quân sự, một nhà kinh tế kiệt xuất. Ông là người có công lớn giúp triều đình nhà Nguyễn ổn định đất nước, đưa ra nhiều chính sách phát triển kinh tế, xã hội, đặc biệt có sáng kiến chiêu mộ dân binh lưu tán, đắp đê lấn biển, khai hoang lập ấp, biến vùng đất vốn ngập mặn, nghèo đói, lập nên các huyện Kim Sơn (Ninh Bình), huyện Tiền Hải (Thái Bình). Uy viễn Tướng công Nguyễn Công Trứ lưu danh hậu thế bằng sự nghiệp văn chương đặc sắc, giàu giá trị nhân văn. Ông là người đã có công làm cho hát nói trở thành một thể thơ hoàn chỉnh, mở ra thời kỳ hưng thịnh cho nghệ thuật hát nói - ca Trù của dân tộc Việt Nam. |
Đức
Đồng – Thế Hùng